voz

voz

Ký túc xá và những chuyện bựa thời sinh viên

Tác giả: Cungmuasim.com (vozforums).
Những ai từng ở ký túc xá chắc không bao giờ quên những kỷ niệm bi, hài của một thời máu lửa. Đói rét, nợ quán, trộm cắp, đánh lộn, yêu đương gái gú… tất cả sẽ được kể lại bằng những câu chuyện dưới đây.
Lưu ý bối cảnh đã qua lâu rồi nhưng vẫn như vừa mới diễn ra vì nó đã ăn sâu vào trí óc không bao giờ quên…
ky-tuc-xa-va-nhung-chuyen-thoi-sinh-vien
Ký túc xá và những chuyện bựa thời sinh viên – (Ảnh minh họa).

MỤC LỤC:

Part 1. Nhập phòng
Part 2. Cơm nội trú và lần đầu coi xiếc
Part 3. Những dị nhân phòng 212
Part 4. Trời sinh Khoa sao còn sinh Biển
Part 5. Tình đầu của Biển và bí mật trong váy chị Dung
Part cuối. Suýt mất đời trai vì một thằng bóng kín

Part 1: Nhập phòng

Buổi sáng nhận phòng, ông anh họ đèo mình trên con xe đạp Thống Nhất từ khu Bách Khoa lên ký túc Mễ Trì. Mình ngồi trước khung, sau gác ba ga là quả rương gỗ cũ kỹ (trong đó có 3 cái quần đùi, vài bộ đồ dài, bàn chải oánh răng và ít sách).
Làm thủ tục ở Ban quản lý nội trú xong, lễ mễ vác cái rương to đùng trèo lên tầng 2.
Đây rồi, phòng 212. Bước vào, cảnh tượng trước mắt là 1 thằng đang ngồi thu lu ở giường trệt rít thuốc lào tóp cả má; một thằng khác cởi trần vừa cầm dép xốp đập đập cái gì đó vừa hét váng lên “Đkm chạy à! Chạy nữa đê con”. Mình ngơ ngác đặt quả rương xuống, tròn mắt éo hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thằng này không thèm nhìn mình, vẫn mê mải bò lổm nhổm trên tấm giát giường và đập đập cái gì đó rất huyền bí, thi thoảng ré lên “Chết con mẹ mày đê!”.
Ố, clgt, định rung cây dọa khỉ phủ đầu mình à?
“Cái gì thế ông ơi?”. Mình hỏi thằng đang tóp má bắn thuốc lào. Thằng này đang phê, lờ đờ bảo “Săn rệp!”.
À, đạm cà mau. Hóa ra là đang đập rận rệp éo gì đó để trải chiếu mới lên, làm bố mày sợ sợ là. “Có rệp à? Kinh nhể?”. Bắt chuyện với chúng phát.
Thằng săn rệp mồ hôi nhễ nhại, dừng lại bảo “Dkm 12 con rồi. Đốt ngứa vãi cả lồn!”. Mình phì cười, trai Bắc nói bậy kinh.
Loay hoay ngó nghiêng một lúc, mình quyết định chọn cái giường tầng 2 gần cửa sổ cho thoáng, chắc là hợp phong thủy và dễ ngắm gái khu C2 bên cạnh đây. Quan trọng là tiện soi gái, phong thủy hay không đéo rõ.
Gần trưa, đóng xong mấy cái đinh để treo quần áo và mua được cái chiếu 80 phân mới đét… thì phòng đã tề tựu gần đủ quân số, tất cả đâu 8 – 9 thằng, nghĩa là còn trống vài giường nữa. Điểm danh bằng màn hút điếu cày.
Cả hội ngồi quanh cái xô nhựạ đỏ, bắn liên tọi, ho sằng sặc, khói mù mịt như đốt rơm. Mình ghê mùi này vãi, nghĩ dkm thanh niên éo gì hút thuốc lào, nhìn lôi thôi như mấy ông già chăn vịt trong quê. Thằng Hải Phòng tên Dũng, cận lòi pha đưa điếu cho mình bảo “Làm tí đê bạn hiền!”. Mình lắc đầu “Chịu, bạn thuốc lá còn đéo biết hút”.
Thằng cu Nam Định ngọng líu ngọng lô trề mồi “Kém tắm, nàm bi cho ló ngọt giọng. Chết thế nồn lào được bạn ơi”.
Trưa cả hội đi ăn. Ra cổng mới thấy gái nội trú nhiều như quân Nguyên, nhưng mặt bằng chung là cá sấu, thi thoảng có đứa bắp chân lốm đốm nốt ghẻ, nhìn biết chắc gái năm 2 trở lên…

Part 2: Cơm nội trú và lần đầu coi xiếc
Mới đặt chân lần đầu đến thủ đô phồn hoa (nói cho sang mồm, phồn éo gì đâu nhếch nhác bỏ mợ ra), mọi thứ đều rất mới mẻ và bỡ ngỡ đối với thằng bé tỉnh lẻ.
Đầu tiên là vấn đề cơm bụi. Quán ký túc có mùi éo gì ghê ghê, lờm lợm, khi mới vào hãi hãi là, nhưng lâu quen mũi, ăn cái éo gì cũng thấy ngon và bổ.
Bữa ăn đầu tiên (mình ngồi cùng thằng Bảo dân Nam Định), gồm 1 đĩa muống xào (được một gắp), đĩa thịt mỡ khoảng 8 miếng và bát canh khuyến mại.
Đói kém nên đứng gọi món, chú nào cũng tranh thủ bốc cọng dưa, nhón hạt lạc bỏ tọt vào mồm nhai nhanh như điện giật. Cô chủ quán tên Huệ béo hay lườm “Địt mẹ bà cấm đứa nào bốc nha, quen tay đi”. Cô quay mặt vào ở ngoài bốc tiếp.
Ăn quán này một thời gian, mình đúc rút được một số kỹ năng và kinh nghiệm:
– Một bát cơm khoảng 2k thì chỉ gọi 1k thôi, ăn hết gọi tiếp 1k nữa. Tính ra 2 lần xới bao giờ cũng lời ra được ít so với xới 1 lần.
– Nếu bốc trộm thì nên chọn thịt mà bốc, đừng chọn rau dưa, lạc liếc… vì kiểu gì bị phát hiện cũng ăn chửi ngang nhau.
Phụ bán cơm có con cháu họ cô chủ, con này cũng béo, mắt le lé kiểu nhòm rau gắp thịt. Thi thoảng nó lấy thức ăn, mình hay đứng ngoài khen:
“Hôm nay em Tình mặc cái áo mới nhìn duyên thôi rồi nhé!”.
Nếu nó không có đồ mới thì khen kiểu khác.
“Em Tình có mái tóc công nhận suôn thật đó, gội dầu gì mà bóng thế Tình?”.
Thường nó sẽ lườm phát đã (hay tại mắt lé éo biết nữa), sau đó sẽ cười cười ngại ngùng (sướng bỏ con mẹ cứ làm trò) nói “Anh cứ hay “chêu” em, hihi…”.
Mình đồ rằng, do được khen nên phần thức ăn của mình bao giờ cũng được em ấy ưu ái gắp nhiều hơn so với quy định. Ví dụ canh bí nấu xương (của hiếm đấy) hay được em Tình nhét cho thêm khúc xương xịn xịn (nghĩa là dính tí thịt) dưới đáy bát.
Bọn bạn thì bạo mồm, hay trêu ngu nên em Tình ghét. Chúng nó bảo “Ối chời ơi, quả phao câu như của em sau này dễ đẻ lắm đấy. đó là bọn anh nói thật!” Mông em Tình thì đúng là danh bất hư truyền, to như cái thùng phuy vẫn hay luộc rau muống.
À nhắc đến thùng phuy mới nhớ. Một bữa canh lúc vắng vẻ, mấy thằng nháy mắt mò xuống vớt trộm rau còn sót trong nồi. Một chú bặm môi dùng cái muỗng cán dài hơn mét thò xuống khoắng, lúc sau thấy nặng nặng tay bèn lôi lên.
Cả hội xuýt xoa phen này trúng đậm rồi. Lôi mãi mới lên… 1 mớ rau muống vẫn còn nguyên lạt buộc chặt. Đạm cà mau, có thằng chửi. Bọn nhà bếp làm ăn mất khách thật. Nhưng kệ mẹ nó, mở dây lạt ra mang chấm nước mắm ngọt hết.
Thằng Khoa điên quê Thái Bình chửi to nhất, nhưng lúc ăn lại khen rau luộc kiểu này chính ra ngọt nhất chúng mày à, vì đỡ mất chất!
Sau này tốt nghiệp mấy niên, quay lại tìm em Tình thì Tình ơi, em đã đi lấy chồng. Em còn nhớ hay em đã quên cái thằng hay khen đểu em năm nào???
Vào học mấy tháng, một buổi trưa thằng khóa trên rủ rỉ “Ê, ra Lương Thế Vinh uống cà phê, xem sếch không?”. Cả đời đã biết sếch sủng đéo gì đâu. Cà phê đắng đắng là, uống chả bằng nước vối, nhưng phim hay thì… tò mò vãi! Ờ thì đi, coi cái í hình thù ra răng.
Quán cà phê bé tí, có gác lửng bằng gỗ. Lão chồng pha cà phê, con vợ bê cho khách. Cửa cuốn luôn đóng chặt (sợ công an). Trong quán lúc ấy đã có hơn chục mạng, toàn chú cận lòi mắt. Ngồi xuống, vừa ngước lên màn hình tivi JVC 14 inch thì giật thót cả mình. Nghêu sò ốc hến lộ hết trơn mới kinh, phải to như cái dép tổ ong.
Con vợ lão kia mang cà phê ra, liếc màn hình rồi lẩm nhẩm “Khiếp như…khúc dò!” Máu nóng bốc lên cả mặt. Có một số chú lúc hết phim éo đứng lên cho thẳng thớm được nữa, cứ lom khom như chấn thương đốt sống lưng nhìn hài vãi.
Trong suốt sự nghiệp xem phim thì đó là bộ phim hoành tráng và ấn tượng nhất cho đến lúc này, hay hơn cả “Tom & Jerry”, “Titanic” và “Điệp viên 007″…dù màn ảnh chỉ bé bằng nửa tờ báo Nhân dân.
Part 3: Những dị nhân phòng 212
Phòng biên chế 6 giường tầng với quân số 12 mạng (đôi khi hơn vì khách vãng lai lưu trú). Hồi chưa vào đại học, xem cái phim éo gì “Vị đắng tình yêu” có Lê Công Tuấn Anh đóng, thấy cảnh sinh hoạt ký túc của bọn nó lãng mạn, hay ho vãi, nhưng bước chân vào rồi mới biết: Tất cả lý thuyết đều màu xám. Thực sự năm đầu ở nội trú gần như là một ác mộng đối với mình.
Vào được vài tháng, ấn tượng đầu tiên là những màn đánh lộn lẫn nhau. Không hẹn mà đến, cứ vài ba ngày, một tuần…sẽ có một vụ cầm điếu cày đuổi rượt, ném chai lọ tung tóe cả phòng. Có tháng phải thay 3 cái điếu vì vũ khí hạng nặng duy nhất trong phòng chính là điếu cày (thi thoảng có thêm chai bia tàu, độ sát thương cũng rất cao).
Oánh nhau thường sẽ theo nhóm nhỏ. Mỗi khi có biến, cửa phòng sẽ được chốt chặt nội bất xuất, ngoại bất nhập. Giờ ngồi nhớ lại cũng éo hiểu chúng đánh nhau vì cái gì, chỉ biết có biến phát là mình nhảy tót lên giường tầng “tọa sơn quan hổ đấu”. Có hôm thằng Hùng victor (thằng này tóc xoăn tít như Victor trong phim éo gì quên mất tên rồi) đấu với thằng Vũ nháy. Vũ nháy ngồi cạnh điếu cày hơn nên nhanh tay chụp được cái điếu, Hùng victor lùi vào góc phòng tóm được vỏ chai bia…
Mịa, một trận thư hùng diễn ra khiến khán giả xanh lè mắt, mảnh chai bay vèo vèo ngang mặt, điếu cày quay tít như côn. Mình mới đầu còn vắt chân ngồi xem, sau thấy chai lọ kinh quá nên trùm con mẹ chăn lại, chỉ hở ra mỗi 2 con mắt.
Sau gần 10p quyết tử cho tổ quốc quyết sinh, 2 chiến sỹ máu me, thương tích đầy người nằm vật ra (trong khi mồm vẫn chửi “À dkm mày nhá, nhớ mặt thằng bố mày nhá”). Lúc ấy anh em mới lặng lẽ tụt từ giường tầng xuống can ngăn, giảng hòa (xong phim rồi can đéo gì nữa).
Hồi đầu anh em còn đứng ra cản địa, ngăn không cho oánh lộn, nhưng sau kệ mẹ chúng. Mình bảo “Chính ra cứ để anh em dập nhau te tua sứt đầu vỡ trán lại hay, vì có thế mới hiểu tính nết nhau mà né”.
Mà đúng thế thật, sau này đánh nhau chán, chúng nó đâm ra thân nhau hơn, đi đâu cũng ríu rít tớ tớ, bạn bạn. Mình trong suốt năm đầu tiên không táng nhau lần nào, không phải nhát chết, mà vì không thích dính vào những rắc rối nhỏ nhặt, với lại trong mắt bọn nó mình là đứa tếu táo, hay pha trò nên có cảm giác vô hại.
Trong phòng có mấy đứa thuộc dạng bựa nhân. Đầu tiên là thằng Biển (tục gọi là Biển địt). Biển quê Ninh Bình, có biệt tài oánh liên tục 38 phát trung tiện không ngừng nghỉ. Hồi mới vào, cứ đêm khuya, khi anh em đang chập chững bước vào giấc mộng đẹp thì Biển bắt đầu thả bom.
Ban đầu tiếng còn nhỏ, sau âm lượng tăng dần, đến cái thứ 25 trở đi thì thôi rồi, âm thanh trong trẻo, chi tiết và tách bạch như pháo. Cũng may rắm nó thuộc dạng rắm lành, tức không thối. Chỉ có tiếng mà không mùi, hay nữa là nó điều chỉnh cơ bụng hay đại loại thế rất giỏi, khiến 3 giải: treble, bass, mid rất hài hòa, nghe không quá chói. Tóm lại nói như anh em giới chơi audio là rắm nó đúng kiểu “hay trong tầm tiền”
Những hôm nông nhàn không có trò gì nghịch ngu, anh em bắt nó biểu diễn kỹ năng đánh rắm để học hỏi. Biển tâm sự, muốn oánh trung tiện được dài và hay đầu tiên phải học cánh lấy hơi, nghĩa là hít vào từ từ, sau đó ém lại trong 5 giây, đồng thời điều chỉnh ass co giãn đúng biên độ chuẩn (chuẩn như nào chỉ nó biết), cuối cùng là vận khí công và “bíp… bíp… bọp…” khoan thai chậm rãi theo tiết tấu nhất định.
Toàn bộ quy trình đó Biển cho hay – phải thực hiện trong tư thế bò 4 chân đồng thời chĩa ass hướng một góc 45 độ lên trần nhà. Anh em quan sát Biển thị phạm rất kỹ, nhưng đéo thằng nào làm được, nên tôn Biển thành thần địt của phòng.
Lại nói đến kỹ năng trung tiện của Biển. Biển có thể oánh rắm bất cứ hoàn cảnh và ngữ cảnh nào (nếu thích). Phòng 211 cạnh bên hay có bạn gái đến chơi (à cái phòng 211 này là đối trọng của phòng mình, mịa, sach sẽ, gọn gàng đâu ra đấy, thằng nào cũng hiền lành lịch sự éo bựa như 212 chuột chết, nên gái đến nhiều cũng là đương nhiên).
Mỗi khi có gái đến phòng kia chơi, anh em sẽ thông báo khẩn cho Biển. Từ trên giường tầng tụt xuống, bận quần đùi Thái sành điệu, dép con gà chất chơi… Biển lẻn ra hành lang, chìa mông vào cửa phòng 211 nổ liền 3 phát long trời lở đất, rồi tháo chạy về chuồng. Khỏi phải nói, một bầu không khí sững sờ, u ám và trầm mặc… lập tức hiện diện trong phòng 211. Mọi âm thanh im bặt, không ai nói với ai một lời, vì ngượng và bẽ bàng.
Bên phòng này, anh em ôm nhau cười chảy nước mắt. Lát sau gái về, mấy chú 211 rụt rè chạy sang thẽ thọt “Dkm các ông làm ăn như con kặc, mất mẹ hết khách!”. Bọn mình lại ôm bụng cười tiếp.
Tiếp theo là một dị nhân nức tiếng khác, Khoa điên. Khoa tự là Văn Khoa, tục gọi là Khoa điên vì tính cách thất thường và lập dị không giống ai, mình đặt thêm cho nhũ danh hay ho khác là “kỵ sỹ mặt sầu”, bởi mặt thằng cha này u ám, thiểu não như bệnh nhân đau hành tá tràng mãn tính.
Khoa hơn bọn mình 3 – 4 tuổi nên anh em gọi anh Khoa. Sau lưng đồng thanh gọi lão, hoặc thằng – thằng Khoa điên.
Biệt tài của Khoa là làm thơ. Yêu em nào có ngay thơ về em ấy. Từ em cùng khóa trước (lão đúp xuống khóa mình do thiếu tiền học phí) đến em nhổ lông gà, rửa bát chỗ khách sạn mà lão làm thêm và sau này là em Hòa béo cùng lớp.
Lão làm thơ nhiều, nhưng nói thật, mình vẫn bảo “Thơ anh bọn con gái bên dãy C2 khen đọc xong đứa nào cũng nứng hết cả lên”. Lão âm ỉ sướng, hỏi thật á, thật á? Mình bảo “Vì như cặc ấy”. Khoa chửi “Đmm nhé!” nhưng không giận, bữa sau thấy đọc tiếp.
Làm nhiều thơ thì kệ mẹ lão, thơ tán gái mình xếp vào hạng giẻ rách nhất trong các loại hình nghệ thuật. Nhưng thảm nhất là lão hay đọc thơ đêm khuya cho anh em nghe trước lúc ngủ. Hồi đầu mấy đứa còn bày tỏ thái độ quan ngại sâu sắc vì điếc tai éo ngủ được. Giọng lão thều thào như anh Ngạn kể chuyện ma, thi thoảng dừng lại phân tích, chỉ ra cái hay cái đẹp trong đoạn vừa đọc.
Mình hay trêu “Thằng làm thơ đã điên mẹ nó rồi, con nào được tặng mà thích thơ này còn thần kinh hơn nữa!”. Lão chửi “Dm thằng H nhé, loại mày trình đéo đâu mà cảm nhận được nghệ thuật”. Mình nhe răng cười, bảo “Thơ thơ cái lol, hehe” rồi kệ mẹ cho lão lảm nhảm tiếp. Có hôm đói bụng éo ngủ được, lão đọc đến 3 giờ sáng.
Một bữa lão rủ ra quán bà Hằng ăn cháo lòng, uống rượu (chắc vừa xin được ai ít tiền). Húp gần hết bát cháo, lão ngước lên lảm nhảm “Hạnh phúc theo mày là gì hả H?”. Đạm cà mau, đang ăn tự nhiên hỏi câu éo liên quan gì, nhưng biết tính lão, mình ậm ờ “Biết đéo đâu được, cả đời chưa thấy mặt nó bao giờ”.
Ấy là nể hôm nay lão mời ăn, bình thường sẽ chửi cho câu vì tội hỏi ngu. Khoa điên gắp miếng vèo lợn lên, bảo “Hạnh phúc với tao đơn giản lắm. Đôi khi chỉ là buổi tối như tối mùa đông rét mướt này, ngồi đây ăn bát cháo và trừ lại miếng vèo cuối cùng dưới đít bát, rồi ăn từ từ, nhai chầm chậm để cảm nhận vị ngon ngọt của miếng vèo lợn”. Móa, mình buông đũa cười lăn lộn. Lão hỏi sao cười? Không đúng à? Mình bảo “Đúng là chân lý của một thằng đói ăn kinh niên, hehe”.
Trong lớp lão ưng nhất em Hòa (quê Thái Nguyên). Hòa lùn nhưng to béo, đùi to như cái xô, mông ngực vãi cả chưởng, nhưng lão ưng lắm, bảo “Nhìn đầy sức sống”.
Hôm khoa mình đá giải trường (tự sướng tí, mình đá bóng thuộc dạng hay nhất nhì ký túc), buổi trưa lão kéo đi ăn quán (lão là lớp trưởng), chiều đá bóng, vừa ghi được bàn thắng, lão cầm mấy bông hồng héo rũ chạy tung tăng giữa sân hét lên như thằng điên “Địt con mẹ bọn chúng mài… chúng mày ăn cơm tao mời, uống nước tao trả… mà đéo thắng được thì chúng mày ăn lol con Hòa béo nhé!”. Trọng tài (là giáo viên dạy thể dục) phải chạy lại đuổi mãi lão mới ra.
Cả sân nghiêng ngả cười, bảo éo hiểu ở đâu rơi xuống thằng thần kinh thế không biết!

Part 4: Trời sinh Khoa sao còn sinh Biển?
Thấm thoắt cũng đã đi qua gần hết kỳ 1.
Sau những trận chiến huynh đệ tương tàn, tình hình phòng 212 dần dần trở nên ổn định hơn. Có lẽ đánh nhau mãi cùng chán (vì cuối cùng thằng đéo nào cũng đau), anh em thống nhất thay đối đầu bằng đối thoại, cùng nhau thực hiện phương châm 4 tốt: đồng chí tốt, bạn bè tốt, đối tác tốt và đồng dâm tốt!
3 chữ tốt kia dễ hiểu rồi, còn đồng dâm tốt nghĩa là gì? Tức là thằng nào nhìn qua cửa sổ sang dãy C2 thấy gái cởi truồng tắm lập tức phải báo ngay cho anh em biết để cùng hóng, tuyệt đối không được im ỉm thưởng lãm một mình. Như vậy gọi là ấu dâm, tức dâm kiểu con nít, tội này phạt trùm chăn ngửi bít tất (loại đi 3 tuần chưa giặt) một tiếng.
Tuy nhiên một số thành phần cá biệt khác vẫn tồn tại những thói xấu (ăn mẹ vào máu rồi). Ví dụ thằng Hùng victor (tục gọi là Hùng xoăn), tính bẩn mãi không sửa được, nên anh em họp kín lấy ý kiến biểu quyết nhằm ra sắc lệnh trừng phạt. Thằng này cao to đen hôi nhưng nhỏ nhen đàn bà.
Chuyện kể rằng trong lúc đời sống anh em vô cùng khốn khó, riêng Hùng victor vẫn túc tắc sinh hoạt theo lối của mình giữ bo bo, của người ta lấy mo mà xúc. Hùng có 1 hộp sữa Ông Thọ ém kỹ trong đáy rương, cứ đợi anh em tắt đèn ngủ hết mới lọ mọ trèo lên giường âm thầm chui vào màn, lôi sữa ra chấm bánh mỳ nhai nhóp nhép rất gợi đòn.
Anh em họp kín ở tổ xong, đợi Hùng lên thư viện học buổi tối mới bắt đầu ra tay. Thằng Thuật ( tên tục là Thuật cặc bò, vì trym dài) hò một thằng nữa, cùng nhau lôi cái rương Hùng victor xuống. Một màn ảo thuật biến ảo diễn ra. Hai ảo thuật gia bê rương lên cao rồi xoay trái, xoay phải, lộn ngược, lộn xuôi hơn mấy chục vòng, để đảm bảo hộp sữa Ông Thọ trong rương chảy ra quần áo, sách vở khổ chủ.
2 thằng cứ vừa lắc vừa chửi cái rương “Này thì sữa này…. Này thì bánh mỳ này… !!!”. Xung quanh khán giả vỗ tay nhiệt liệt hưởng ứng.
Kết thúc, anh em trở về vị trí chuẩn bị để nghe Khoa điên ngâm thơ, nghe Biển thần địt oánh rắm và tất nhiên…. xem Hùng victor đau khổ.
15p sau Hùng lễ mễ về phòng. Vào đến cửa chàng vẫn huýt sáo bài gì mà “Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay, non nước vẫy chào lòng ta mê say…”. Đoạn chàng nhảy tót lên giường, mở rương cất sách vở.
Một trần chửi xối xả vang lên. Tất nhiên là chửi đổng “Dkm thằng mặt lờ nào làm đổ… lọ mực của tao ra hết quần áo, sách vở. Dkm bố mà biết được bố cho đi nạng luôn”.
Anh em ban đầu còn vờ vịt không biết gì, sau thấy nó chửi hay quá, lại buồn cười vì sữa thì đéo chảy mà chảy lọ mực… nên cười um lên. Cái trò càng cố nhịn thì lại càng cười to hơn, đểu vật. Có thằng cười ngã lộn cổ xuống sàn vẫn không ngậm được mồm.
Giải quyết êm xuôi vấn đề Hùng victor, anh em tắt đèn lên giường nghe Khoa điên ngâm thơ.
Lại nói về Khoa điên. Kể từ lúc anh em khám phá ra tài năng trung tiện tuyệt vời của Biển, Khoa tỏ ra ức chế hẳn (vì có đối thủ không đội trời chung).
Từ dạo đó, mỗi khi phòng tắt hết đèn, Khoa mới lảm nhảm đọc được một câu là ngay lập tức giường bên Biển thả ngay một quả rắm.
Khoa đọc “Có phải em là thiên sứ đời ta…”, Biển sẽ đệm cái “bọp” rất đanh thép. Khoa chửi “ Đkm thằng chó này… vô duyên!”.
Đợi anh em cười rung cả giường xong, Khoa đọc tiếp “Để tim anh ngàn lần hóa đá…”. Biển chỉ chờ có thế, thả cái “bọp” rất khớp với ca từ. Khoa chửi um lên “Thằng mất dạy, đồ vô văn hóa”.
Mình thò cổ khỏi màn bảo “Anh đừng chửi nó, nó đánh dấu chấm câu cho thơ anh còn đéo gì nữa”. Khoa chửi luôn “Chấm chấm cái lol nhé. Tao đéo hiểu sao trên đời lại có thằng bựa như thằng Biển nông dân này!”
Biển tỉnh bơ bảo “Dm em xin lỗi, tại em thấy thơ bác hay quá mà thiếu hòa âm, phối khí, nên…”. Khoa cắt ngang “Phối phối cái mả cha mày, có mà giao phối í… địt mẹ mất cả hứng bố mày!”, rồi đọc tiếp khổ còn lại.
Nói chung đó là cặp bài trùng bất đắc dĩ. Một bên “nghệ thuật vị nghệ thuật” là Khoa, tức sáng tạo nghệ thuật chỉ vì lòng đam mê nghệ thuật. Một bên “nghệ thuật vị nhân sinh” là Biển, nghĩa là tạo ra rắm để phục vụ tiếng cười của anh em. Mình hay trêu “Trời đã sinh ra Khoa sao còn sinh ra Biển?” Khoa bảo “Tao nghi thằng chó ấy hở van đít. Sau này con nào vớ phải nó quá nhọ cho một cuộc tình”.
Nói đến tình tiện thể kể luôn. Hồi đó mình đá bóng rất nổi, giải éo nào cũng có mặt và ghi bàn đều như vắt chanh. Trong đám cổ động viên có em Thìn chuyên phục vụ nước nôi, cam quýt cho đội.
Em Thìn quê Quảng Ninhh, cao to, béo khỏe, mông ra mông, ngực ra ngực, rất đam mê bóng đá. Lạ cái là đội có 11 thằng trên sân, nhưng chỉ réo tên mình mà hét. “Anh H, anh H… sút đi anh H!…”. Thìn thua mình 2 tuổi nên gọi anh.
Đá xong em Thìn hay bóc quýt đút cho mình ăn, anh em trong đội rất gato. Mình thì éo thích, chỉ quý quý, em Thìn đút cho ăn cũng không từ chối vì tay mình bẩn, với lại tiện thể muốn bọn kia ghen tỵ cho vui.
Nhưng trên sân thì được, miễn ý kiến. Đi học em Thìn cứ nhăng nhẵng bám sau như cái đuôi. Mình đã cố đi thật nhanh (từ ktx lên trường khoảng 2 cây) để tránh mặt, Thìn với bạn đi sau cứ gọi thảm thiết như gọi đò anh H ơi, anh H ới! Mịa khó chịu vãi đái.
Cái trò khi đã không thích mà đối phương cứ sán vào là đâm ra ghét luôn ( ngày đó ngu thế không biết). Bọn ở phòng có đứa khích “Dm con ấy xôi oản ngon vãi ra, đéo phải tay tao…”. Mình bảo “Nhường đấy, của mày cả xông vào mà húp”. Thằng bạn cứt thở dài “Nó đéo thích tao mới đen”.
Lên năm 2 Khoa chuyển hướng từ em Hòa béo sang em Thìn. Khoa bảo “Con Hòa chỉ được cái hàng to, còn nữa chả được nết đéo gì”.
Sau một thời gian dùng khổ nhục kế, cộng với tài xuất khẩu thành thơ, Khoa chính thức tán đổ em Thìn.
Mỗi lần chơi đêm về, Khoa hay báo cáo tình hình tác chiến. Hôm thì “Cầm được tay nó rồi chúng mày ơi, dkm tê hết cả rốn!”
Vài hôm sau đầu tóc ướt rũ (chắc dạo mưa về) ôm cổ thừng thằng hét to “Sờ rồi! Sờ được vếu rồi nhé!”. Anh em tò mò hỏi sờ như nào?
Khoa nhắm nghiền mắt diễn tả “Thì tao cứ đè ra hôn nhưng nó giãy ra, trượt tay thế đéo nào mà tao bóp được phát vào vếu… Ôi dm…xôi nó phải cỡ 5 nghìn”.
Mấy thằng đần thối mặt tưởng tượng. Có thằng bắt đưa tay ra cho nó thẩm, xem đúng mùi gái không hay lại bốc phét. Thằng Thuật cặc bò hít hít tay Khoa xong nhăn mũi bảo “Dm tao nghe mùi mắm tôm!”. Đứa khác hùa theo “Hay là… hay là…. anh bốc nhầm con mẹ lọ mắm của nó rồi?”. Khoa vênh mặt “Điên à, ở trên thôi, làm đéo gì mà nhanh được thế!”.
Cả đám thất vọng làm bộ thở dài “Ối giời…. tưởng dư nào! Đêm mai cố gắng bốc cho được nhé!”. Khoa chửi địt mẹ toàn bọn mất dạy, người ta yêu trong sáng, tôm đéo gì mà tôm!

Part 5: Tình đầu của Biển và bí mật trong váy chị Dung
Trong suốt 4 năm đại học từng sống chung hoặc gặp rất nhiều huyền thoại, nhưng có lẽ Biển thần địt vẫn để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Biển ít nói, nhưng mở mồm là nói ngất. Giọng lè nhè, ngang ngang và buồn cười. Mỗi khi có bạn gái đến chơi, mình hay trêu “Ê Biển ơi, hãy làm một cái gì đó thay lời muốn nói đi?”
Cái gì đó tất nhiên là oánh rắm, vì ngoài biệt tài trung tiện ra, Biển chả có cái đéo gì để có thể thay lời muốn nói được. Có hôm mình bảo Khoa “Anh Khoa, anh văn hay chữ tốt, anh có thể viết đơn đề cử đặc sản địt của thằng Biển lên Unesco để trở thành di sản văn hóa phi vật thể được không?”. Cả phòng cười bò ra, Khoa chửi “Dm thằng mất dạy. Cái loại cởi quần chổng mông vào nghệ thuật tao đéo chấp nhé!”
Biển hay có kiểu ngồi bắn thuốc lào, kề rề cà rà kể chuyện hồi xưa yêu nhau, giọng nó nghe đã buồn cười rồi. Biển kể, địt mẹ ở quê đi chăn bò có con thích tao, nó hơn 3 tuổi nên chị chị, em em. Con này chủ động mơi tao trước, gớm, cứ lùa bò ra đồng xong, lần lẩn ra bụi cây hôn nhau chiu chíu. Mà địt mẹ lúc đầu đéo biết hôn nó như nào, cứ dí mõm vào nhau rồi cạp cạp như gặm ngô luộc chả ra cái đéo gì cả.
Hôn mãi cũng chán, một hôm rủ nó vào giữa bãi ngô tính làm tí cho biết mùi đời, vì nói thật là tò mò vãi ra. Vào bãi ngô, chọn chỗ đẹp đẹp trải ni lông nằm xuống. Vừa cởi xích líp xong, chưa kịp làm ăn gì thì thấy bụi ngô rung rung từ xa. Nghĩ phen này chết chắc rồi, hình như có ai đó đang lại gần, bèn nhổm lên vớ quần áo cắm đầu chạy một mạch.
Lúc sau quay lại dò la thì…dkm hóa ra gió thổi rung rinh bụi ngô chứ đéo phải người chúng mày ạ. Con bé thì vừa mặc quần áo vừa khóc thút thít… Mẹ, lần sau rủ nó đéo đi nữa, thế là toi con mẹ nó mất mối tình đầu…
Anh em nghe xong cười hô hố, khen chuyện tình của Biển rất trữ tình và cảm động. Biển bảo “Trữ tình cái đéo gì, cởi truồng chạy dựng cả dái giữa bãi ngô ngứa vãi đái ra”. Khoa thò mồm vào “Nhìn mày như thằng tá điền mà sao con ấy nó thích nhể?”. Thuật cặc bò bình luận “Chắc nó mê tài oánh rắm”. Khoa gật gù “À ừ nhỉ”.
Khoa ghét Biển ra mặt, biết tỏng nên mình càng hay bơm vào cho Khoa chửi. Mình bảo, thơ anh chính ra cũng hay đấy, nhưng nói thật còn thua rắm thằng Biển vài bậc. Rắm nó theo em rất có nhạc tính, đéo trầm trầm như thơ anh. Khoa chửi “Loại tai trâu như mày biết đéo gì, thơ tao không nhạc tính à?”. Mình phân tích, rắm thằng Biển đủ cả cao độ, cường độ, trường độ và âm sắc, thậm chí có lần trong đêm em còn nghe nó oánh hẳn một dải lên tận 3 quãng 8, tức là ngang cơ với giọng Mariah Carey lúc đỉnh nhất. Khoa lại chửi “Cái dmm, âm sắc cái âm hộ nhé!” Mình bỏ đi, bảo “Thôi em đéo nói với anh nữa, động tí chửi như đàn bà”. Khoa càng điên, với theo “Lần sau đừng mang thơ tao so sánh linh tinh nữa nhé. Địt mẹ, toàn loại tụt sịp chổng mông vào nghệ thuật”. Khoa tức nhưng không bao giờ làm gì mình, chỉ chửi thôi vì oánh nhau thì Khoa không phải đối.
Năm thứ 2 ở ký túc. Nhân sự phòng 212 có nhiều xáo trộn, có một số thành phần lạ mặt xuất hiện, những gương mặt cũ cũng lác đác ra đi. Trước khi kể tiếp chuyện ký túc, đá ngang sang chuyện chị Dung trông xe cho nó nhã cái đã.
Cổng trường Nhân văn có mấy bà chị trông giữ xe. Trong đám ấy nổi bật có chị Dung, tục gọi là Dung hếch vì mũi hơi hếch. Năm nay chị Dung khoảng 33 – 34 hoặc cũng có thể 37 đéo rõ. Chị Dung da trắng, tóc vàng, mắt vẽ chì… nhìn rất sexy, đặc biệt là hay mặc váy trắng và nói bậy như ranh.
Có hôm ra bãi gửi xe, thấy chị mặc váy trắng mỏng, dài ngang đầu gối… ngồi gác một chân lên gốc xà cừ, hàng họ cứ gọi là. Bà già đồng nghiệp đứng cạnh nói nhỏ “Kìa chân với cẳng kìa, bỏ xuống đi, lộ hết cả còn gì”. Chị Dung thản nhiên nháy mắt bảo “Kệ, kệ… kệ nó, hi hi”. Hóa ra là chị biết nhưng muốn hớ hênh tí, chắc muốn câu mấy thằng sinh viên vào gửi xe.
Bọn mình mỗi lần ra lấy xe hay hỏi chị “Hôm nay màu gì chị ơi?”. Chị sẽ vén chân váy lên cao một chút đủ để thấy quần chip màu gì, xong cười “Nõn chuối nhé”, hoặc “Tím than nhé”… tùy hôm ấy mặc màu gì. Mấy thằng rất ưng chị, nên cứ tan học, vừa bước xuống cầu thang vừa đố nhau hôm nay chị Dung mặc màu gì? Thằng đoán đen tuyền, thằng xanh lá cây, thằng bã trầu… lao xao loạn cả lên. Có nhiều bữa ra cả độ: thằng nào đoán trúng sẽ được bữa cháo lòng đêm. Sau một thời gian ra độ, anh em rút ra được quy luật sau:
Thứ 2 đầu tuần chị Dung hay mặc màu trắng; thứ ba mặc nõn chuối; thứ tư xanh dương, thứ 6 da cam, thứ bảy máu chảy về tim ưu ái màu tím Huế thủy chung, chủ nhật nóng bỏng nhất nên chơi màu đỏ.
Nhưng người tính không bằng trời tính, có bữa anh em cũng từng bể con mẹ nó kèo vì thói đỏng đảnh của chị. Hôm ấy sau khi lần lượt từng thằng nhận màu xong (mỗi đứa nhận một màu), ra bãi hỏi chị, chị Dung kéo hẳn khóa bên hông xuống, bảo “Bất ngờ chưa? Da báo nhé!”. Mấy thằng há hốc mồm. Mịa, đúng là da báo nâu nâu chấm đen tuyền thật. Vỡ hết cả độ vì éo thằng nào đoán đúng! Đó là chưa kể nhiều hôm đoán xanh đỏ tím vàng, da cam, xanh cô ban, cổ vịt, tiết dê…. xong, nghĩ kiểu éo gì cũng có thằng đoán trúng, cuối cùng chị cười he he bảo chả thằng nào chuẩn nhé, hôm nay 7 màu.
Chị Dung nhìn thì lẳng lơ, bạo mồm, nhưng éo biết thật ra chị có dâm như vẫn thể hiện không. Có điều nghe chị kể hài vật. Chị bảo chồng tao á, cứ đi đêm hôm linh tinh về muộn là tao bắt cởi quần lôi trym ra nhúng vào bát nước ấm. Địt mẹ, hễ nổi váng lên là chết với bà. Chỉ có đi gái về mới nổi váng nhé! Mấy thằng nghe xong khen chị quả là bậc cao thủ tình trường. Hỏi dò xem có chuyện gì hay nữa không chị, kể bọn em nghe với? Chị nháy mắt “Có mà đầy, hihi”.
Năm 3 chuyển phòng khác, phòng 201. Quân chủ yếu khóa dưới và một số chú khác khoa. Phòng có thằng Tám quê Bắc Cạn, giọng eo éo như con gái, đi đứng ẻo lả nên anh em gọi là “chị Tám”. Chị Tám trên mình 1 khóa nhưng gọi mày tao hết, khi vui miệng thì gọi chị. Chị Tám nói chuyện môi cứ uốn éo dẻo thôi rồi mà chỉ thích chuyện nấu ăn, cắm hoa, cắt tỉa… Mỗi khi đứa nào làm phật ý, chị chửi như hát hay nên anh em rất thích trêu chị.
Thằng Thịnh đen cứ thấy chị cáu là ngồi bên giường đối diện trêu “Địt mẹ hôm nay chị Tám đến tháng nên khó chịu trong người nhé chúng mày, đừng động vào chị, chị Tám nhể?”. Tám dẩu môi ra chửi the thé như xé vải “Tao nhét bvs vào mồm mày đấy thằng kia nhé!”. Thịnh đen ngoạc mồm cười “Sao chị Tám chửi em? Em là em hiểu sinh lý chị em lắm nên mới chia sẻ, chị không cám ơn thì thôi, chửi cái đéo gì?” Tám lại chửi tiếp. Mình không trêu thằng ái này vì nghĩ nó đàn bà, nhỡ nó đến tháng thật thì bỏ mẹ….

Part cuối: Suýt mất đời trai vì một thằng bóng kín.
Trở lại phòng 201, năm thứ 3.
Như đã nói, phòng có chị Tám ái chửi như hát hay. Thằng này mình không để ý vì nói chung vô hại. Nó cũng sợ mình như sợ cọp, đang chửi ai mà mình lừ mắt là tự động cụp pha tắt loa rè ngay.
Chị thứ 2 là chị Tuyền, học sau mình 2 khóa. Thằng này tay chân nhẵn thín không có sợ lông nào mới kinh. Tuyền ít nói, ai trêu thường chỉ bẽn lẽn cười. Kể cả hỏi nó “Thằng lol này cười cái đéo gì lắm thế mài?” thì nó cũng chỉ cười cười rồi im lặng.
Hồi đầu, do chưa kịp mua chăn (nói thật là tiếc tiền éo nỡ mua), quan sát thấy giường nó sạch đẹp, chăn bông ấm áp thơm tho, bèn reo lên “Mịa tối nay có chỗ ngủ rồi! Tuyền ơi tối anh ngủ với nhé?”. Nghe xong, thái độ nó không phản ứng gì, chỉ mủm mỉm cười. Mình bực quá (hồi ấy năm 3, là đại ca rồi sợ éo ai) hỏi lại cho chắc “Thế nào? Tối có thích giao lưu kết hợp không thì bảo?”. Nó vẫn nhoẻn miệng ra mà cười.
(Sau này nhớ lại, lúc mình xin ngủ ké, bọn trong phòng có đứa nhìn mình với ánh mắt vô cùng bí hiểm, rất tiếc là mình đã bỏ qua sự cảnh báo ngầm này. Mà kể cũng lạ, phòng thiếu giường mà éo đứa nào tranh nhau nằm với thằng Tuyền?).
… Thế rồi màn đêm huyền ảo cũng buông xuống trên bầu trời Mễ Trì. Sau khi lê la quán xá chán chê, mình về phòng. Chị Tuyền đã ngủ trước, chăn khép hờ ngang thân trên, cặp đùi mịn màng dạng tè he cả ra rất có mỹ quan. Sau khi gạt bớt cho cặp đùi kia khép gọn vào, mình kéo chăn bắt đầu lim dim thưởng thức cảm giác ngủ trên một cái giường thơm tho, sạch sẽ (nhất là nằm cạnh một thằng rất giống con gái, đéo oánh rắm bòm bọp như cu Biển).
Nửa đêm, đang ngái ngủ, chợt chị Tuyền quay mặt sang. Vừa nhóp nhép nhai, vừa dí sát môi vào má mình. Hơi thở nóng rẫy, cảm nhận rõ cả sự ẩm ướt. Mịa, ghét nhất ngủ chung đứa nào quay mặt vào hướng mình, bèn bẻ cổ nó ra phía ngoài cho chắc gạo. Thì bố tiên sư, nửa tiếng sau, chị lại vác cái mặt bèn bẹt ấy dí dí mạnh hơn vào má mình. Để yên xem chị mơ ngủ làm gì tiếp theo…. Đang định kéo chăn tấp mặt chị lại thì chợt chị hôn tới tấp vào cằm, vào má, rồi tay chị vòng sang ôm cứng người mình.
Nghĩ thầm chắc thằng này đang mơ ngủ, hoặc nó từng ngủ với gái nên quen thói. Điên quá bẻ đầu nó lần nữa, rồi tiện tay khuyến mại cho nó cái bộp vào mặt. Lập tức nó ngủ ngoan ngay, không động đậy.
Nhưng rồi cũng chỉ được vài chục phút, cứ nhè mình lim dim ngủ lại là nó hành động tiếp. Lần này nó quặp chân sang đùi, tay thì sờ soạng loạn cả lên, súng nó đâm cả vào mạng sườn nhột éo tả nổi, mồm rúc rúc còn đòi … hôn. Lúc ấy vừa điên vừa hoảng, chính xác là sốc. Mịa, nhẽ nào giữ gìn long thể hai mấy năm, môi còn chưa được hôn bạn gái…. giờ mất cái ngàn vàng vào tay thằng gay này?
Nóng mặt quá, gạt nhẹ chân nó ra rồi thò tay búng thật lực 2 cái liền vào bộ ấm chén nó. Thằng bé “á” lên một tiếng, người co lại như con tôm. Sẵn điên lên, giật cùi chỏ một phát dính cái “hự” ngay vào lườn, dâm nữ hộc lên mấy tiếng rồi xuýt xoa đau đớn nằm nguyên một cục.
Đêm vẫn còn dài, nhưng éo dám nằm nán lại nữa. Chỉ sợ lúc mình ngủ vêu mõm, chị quay sang vùi hoa, dập liễu thì bỏ mẹ mình, sau này biết ăn nói kiểu gì với người yêu? Chẳng lẽ lại bảo “anh đi xe đạp, chẳng may ngã….” à?
Lục tục hất chăn vùng dậy sang giường nằm với thằng khác cho lành, éo dại nữa.
Mãi sau này chuyện lộ ra, lần lượt từng thằng đứng lên kể tội chị Tuyền. Có thằng bảo nó còn nằm lên cả bụng em, dập như đúng rồi anh ơi, tởm kinh lên được! Mình cười bò ra, chửi thế mà chúng mày éo phím cho tao biết, suýt nữa đi tong đời giai đẹp.
Phòng này cũng có vài dị nhân khác, điển hình là bần tiện đệ nhất Mễ Trì – Thạch Văn Điền. Tên dài ngoằng ấy do mình đặt cho. Điền quê Ba Vì, mặt mũi cổ quái như người tiền sử, da trắng toát, nhưng viết văn khá tốt (hay được đăng báo Hoa học trò). Hồi ấy Điền có lọ dầu gội Mỹ Hảo màu đen, to như cái chai, luôn ém kỹ dưới đáy rương đéo ai có thể xin được.
Cứ tầm 5 – 6 giờ chiều, Điền rón rén mở rương lôi lọ dầu ra, bóp vào tay một ít rồi… thoa lên đầu. Có hôm bơm trực tiếp, nhìn như bãi chim ỉa hay bị bò liếm. Xong xuôi lấy khăn mặt trùm đầu, lọ mọ xuống bể nước tắm gội (trùm khăn kẻo thằng khác hớt mất).
Có hôm không hiểu sao Điền mang cả lọ dầu ra bể, thằng phòng bên tắm xong, thấy dầu của Điền chắc tiếc rẻ, nên mượn chai dầu bóp vào cái sịp ướt giặt cho… thơm. Thằng này đang bóp thì Điền nhà ta xót của giằng lấy chai dầu lẩm bẩm “Mẹ ông, xin dầu gội người ta để giặt sịp lại còn nặn nhiều…”.
Thằng kia tức quá cầm chai dầu bóp lấy bóp để cho phè cả ra….Ngay lập tức Điền nhoài người giật lại, thế éo nào trượt chân ngã cái rầm sứt bố nó mảnh răng cửa, máu chảy tèm lem cả mồm. Hai bên lao vào đấm nhau náo loạn một góc ký túc. Bọn mình đứng trên gác 2 nhìn xuống thấy hết nhưng kệ mẹ nó, có thằng còn nhảy dựng lên, vỗ tay như tuyển VN vừa ghi bàn vào lưới Thái Lan.
Điền bẩn tính, văn thì nuột nà nhưng sống như cứt nên anh em ai cũng ghét ra mặt. Buổi trưa có hôm ăn cơm về, Điền ngậm tăm ngủ vêu mõm, chân vẫn đi giày đàng hoàng. Thằng Hưng tồ bèn nhảy xuống rút cái tăm ra, lấy cái tăm hay dùng ngoáy tai ngoáy một hồi vào mũi cho thật đậm rồi… nhét vào mồm Điền. Điền không hay biết gì, thi thoảng còn đảo đảo môi, nhìn như gái xì tin đang ngậm kẹo mút, hài vật.
Chuyện bọn nó bựa thì kể mãi không hết, nhưng chuyện bựa của riêng mình thì cũng một mớ. Năm thứ 3 bắt đầu lỳ rồi. Là một đứa thuộc diện nổi tiếng ký túc vì đá bóng ngon và viết báo nhiều, đi đâu cũng khệnh khạng phết. Vì lẽ đó nên ít nhiều mình giữ “hình ảnh” một chút, không bựa được bằng bọn bạn cùng lứa.
Một trong số chuyện bựa nhất của mình là, bao gồm: Cũng mấy đứa đêm hôm tụt quần nhảy vào… bể nước ký túc bơi, tắm rửa ầm ầm, thậm chí còn thách nhau đứa nào lặn lâu nhấtl uôn (gọi là giải thần kinh mở rộng) , xong có đứa tiết lộ trong lúc lặn tranh thủ đái phát , sáng mai đám đàn em vẫn oánh răng, lấy nước bể pha trà, pha mỳ tôm bình thường.
Vào thư viện ngủ nhờ buổi trưa (bà cô thư viện quý lắm), lúc sau buồn đái quá, tìm mãi không ra nơi xả (vì cửa khóa ngoài), bèn trèo lên ô cửa sổ, hé ra một chút rồi… câu ra ngoài. Thế éo nào căn chỉnh tọa độ kiểu gì mà tưới ướt cả mấy cái xe máy của khách dựng bên ngoài, bọn nó hét ầm lên hỏi nhau “Nước… nước ở đâu chảy xuống thế?”. Đang dở nên không hãm lại được, bọn nó chửi cho một trận (éo sao, bố mài đóng cửa lại rồi, biết thằng nào).
Tán mãi mới đổ được một em năm nhất, em Thủy quê Sơn La. Thủy to cao, người múp và mặn mà. Vừa tỏ tình xong thì thấy em cùng phòng xinh hơn nên dừng lại chuyển hướng tán cái đã. Rủ Thủy ra khuôn viên, hỏi “Em có yêu anh không?”. Thủy vừa khóc vừa nói “Có”. Quay sang bảo “Nhưng anh lại khô yêu em nhé”. Con bé ôm mặt khóc tu tu, hỏi sao lại thế? Trả lời “Anh chả biết nữa”…. Nhục nhất là khi lời tỏ tình với em xinh hơn kia thì em ấy bảo “Dạ, em có bạn trai rồi”. Mịa, tự nhiên mất cả chì lẫn chài!
4 năm ký túc, tổng kết lại chỉ yêu có 1 người vào năm cuối, khi em ấy đang học 12, chuyên Toán Tin Quốc gia. Một mối tình đẹp nhưng dang dở, thậm chí mới cầm tay nhau có vài ba bận, chưa hôn. Nhưng thôi, chuyện đó lại là một câu chuyện dài…




No comments:

Post a Comment